Hôm nay dạy học cho cho mấy đứa nhỏ ở lớp trưởng thành, sẽ học về lối sống Zero Waste, mà mình thì mệt trong người, đành dời buổi học sang cuối tuần. Kết chút chuyện cho các bạn nghe ấm lòng chơi chơi.
Đà Lạt chính thức vào đông rồi, thời tiết chuyển lạnh, mình cũng không quá chú ý, kết quả là dính lạnh khi đang ngồi thiền cách đây hai hôm.
Như thường lệ, mình vẫn dậy lúc 4am, rồi đọc sách, viết lách cho tới hơn 5h xíu mới ngồi thiền, tưởng chọn sau 5am là tốt rồi, nhưng không phải vậy.
Ngồi được 15 phút thì cảm nhận luồng khí lạnh chạy qua cửa, chạy lên chân và hông. Nhắm thấy không ổn, mình dừng buổi thiền lại. Vậy mà vẫn thấy trong người dở dở ương ương, dán diện chẩn được hai hôm để tăng cường năng lượng, hôm nay cũng ổn rồi, nhưng mình cảm giác rõ là nếu tối nay ngồi dạy 2 tiếng, kiểu nào cũng bịnh.
Đó là lí chính mà có chiếc blog tối hôm nay.
Để kể chuyện dạy học cho lớp Trưởng thành, có mấy câu chuyện dễ thương lắm.

Có một cô bé tên Anh Đào, sinh viên ngoại thương, vô lớp là nó học rất chăm chú, năng lượng của sự tập trung rất cao độ. Chính vì vậy nên mặc dù học livestream nhưng mình vẫn thấy năng lương háo hức của nó bên kia màn hình.
Bạn nó, người dắt nó tới các khoá học của mình kể lại rằng “Từ ngày Anh Đào nó học lớp anh, ai rủ nó đi chơi nó cũng bỏ hết để ở nhà học” Mình bán tin bán nghi, cho tới tuần rồi, nó bảo nó đang đi du lịch, vậy mà cuối tuần vẫn dành thời gian cho lớp học Trò chuyên bình An, đây là lớp thứ 3 mà nó tham gia ở trường, sắp trở thành học viên thân thiết, như những em học viên từ FTU khác rồi, coi bộ duyên mình với FTU còn dài.
Bé này nó bảo “Các buổi học rất hay nhưng nó hay bị đơ, cần thời gian để xử lí”
Mình thấy ổn với chuyện đó, vì những điều mình chia sẻ trong lớp không phải là những điều quá thông thường để có thể bắt gặp ở bất kì đầu trên mạng hoặc trong những cuộc nói chuyện thông thường. Mình cũng thường không bắt tụi nhỏ phải nghe theo, cho tụi nó không gian để đặt câu hỏi, so sánh. Với con bé Anh Đào này, mình học thêm rất nhiều về khả năng kiên nhẫn với học viên, kiên nhẫn với sự tiếp thu, đây là điều mà chắc mình khó làm được ở ngày xưa, luôn mong đợi sự thay đổi, luôn muốn người khác phải thế này hay thế nó, vì mình nghĩ điều đó là tốt cho họ.
Kiên nhẫn với người khác, là một trong những bài học trưởng thành mà mình thấy ấn tượng trong thời gian qua. Mỗi người có một lộ trình phát triển. Và mình với vai trò là người dẫn đường, chỉ nên giúp họ bắt đầu bước đi, không ép đi nhanh hơn, cũng không chê bai nếu họ đi chậm hơn, để họ là họ, đi con đường của họ, mình chỉ là người quan sát bên đường
Lại kể về thằng bé Trời, nó ở bên Hàn quốc, cũng là một học viên mình thấy lạ lùng. Lúc nghe nó đi Hàn theo dạng xuất khẩu lao động, mình đã thấy ngạc nhiên.

Là vì những bạn qua đó lao động, đa phần sẽ bận rộn với công việc, về tới nhà thì chắc ngủ nghỉ xem phim, vậy mà giờ nó dành 2 buổi một tuần, tham gia các lớp học với mình, quả là một nỗ lực học tập rất đáng trân trọng.
Không chỉ là lao động bên Hàn, thậm chí là những bạn thanh niên trẻ độ tuổi <30 ở Việt Nam, cũng không nhiều bạn có tinh thần ham học như vậy. Lifelong learner đã và sẽ còn lâu mới trở thành một từ quen thuộc ở nước mình.
Trong một buổi học gần đây, buổi học với chủ đề rất hấp dẫn “Đi về đâu khi đời vô định” nó nói rằng hồi xưa tưởng rằng đi lao động nước ngoài, có tiền gửi về nuôi gia đình là hạnh phúc, giờ làm được rồi, lại không cảm thấy gì nhiều.
Mình rất vui khi xong buổi học, ẻm nói là học xong cảm thấy vô định hơn nhưng giờ thì có cảm giác hài lòng với sự vô định ấy. Tối đó mình có một niềm vui nho nhỏ len lỏi, khi các bạn nhỏ bắt đầu thoải mái với sự vô định.
Thật khó thoải mái khi mà lớn lên, chúng ta luôn bị ảnh hưởng bởi những người thành công, những doanh nhân, những phụ huynh luôn bắt chúng ta phải có định hướng sống rõ ràng, phải có tầm nhìn mục tiêu. Một lúc nào đó, bạn thử hỏi những người ấy, định hướng trong cuộc sống của họ là gì?
Nếu câu trả lời là “Để thành công, thành đạt, giàu có, cuộc sống ổn định…” thì mình không ngạc nhiên gì đâu.
Một cô bé khác, tên Hoa, đã từng trải qua trầm cảm, đặt những câu hỏi trong lớp rất chất lượng, mình tin là em cũng đã đi học chỗ này chỗ kia nhiều, một bạn trẻ với tinh thần Lifelong learner cũng rất thích học và chịu khó lắng nghe.

Cái mà mình làm nhiều cho em, là sự lắng nghe. Những năm đầu tiên đi dạy, mình thích nói, thích trả lời câu hỏi của người khác, ít khi nào chịu lắng nghe họ thật sâu.
Thật may là 2 năm rồi đã học cách lắng nghe thật tốt, lắng nghe với sự chú tâm nên nghe được nhiều hơn từ những câu chuyện của các bạn, hiểu sâu hơn chứ không chỉ là những ngôn từ.
Bé Hoa này, rất sâu sắc và biết cách nói lên cảm xúc bản thân mình, phần vì em có trải qua những tổn thương, phần vì em nhận thức được sức mạnh của cảm xúc ảnh hưởng tới cuộc sống hằng ngày của em thế nào.
Mình cứ hình dung cô này chắc mặt mũi phải u sầu lắm đây, vậy mà mấy tuần trước nhận được hình của em ấy, mình thấy sáng bừng sức sống (xin lỗi bạn, bị câu quảng cáo nào đó nó lậm vào đầu). Số là mình đang thực hành chữa trị mấy bệnh về cảm xúc, mãn tính bằng Reiki, cũng chỉ là mở lời nói với em ấy là anh thử xem thế nào. Mong một ngày có kết quả tốt đẹp mình kể cho mấy bạn nghe.
Còn nhiều câu chuyện khác, hôm nay đầu óc vẫn chưa thanh toát, kể tạm tới đây, hẹn bạn nhiều câu chuyện khác vào những hôm sau.