Trong vòng 24 giờ đạt được 1000 view cho video và bài viết, đó là một kỉ lục, cột mốc mới của kênh Youtube và cả Blog này.
Mình đã làm video trên Youtube được 1 năm rưỡi rồi đó, sau 18 tháng mới nếm trải cảm giác một video post lên đạt được 1000 view trong 24 giờ.
Trong cái đại dương Youtube nơi mà việc người ta đạt được 10k view là chuyện thường, 100k view cũng hơi thường và 1.000.0000 view cũng không có điều gì bất thường cả, thậm chí con bé học trò của mình đã làm được những clip thường xuyên đạt triệu view cách đây 3 năm, mà giờ thì nó mới chỉ có 26 tuổi. Thì việc mình có clip đạt được 1000 view có nhiều điều để nói lắm chứ.
Có gì khác biệt về mặt cảm xúc giữa clip chỉ vài trăm view, với clip ngàn view không? Đứa nào nói không có là xạo, nhưng mình thấy rằng sự khác biệt về cảm xúc là không lớn chút nào cả.
Danh tiếng là con dao hai lưỡi, có thể làm những nghệ sĩ dần đánh mất chính mình bất kì lúc nào. Khi đã để danh tiếng chiếm lấy cái tôi của mình, nhiều nghệ sĩ không còn làm nghệ thuật như trước đó nữa. Họ tìm cách phục vụ số đông, hơn là để cảm xúc của bản thân được tuôn chảy một cách thoải mái.
Còn đối với những người làm nội dung, sự thành công hoặc thất bại trong sự nghiệp sản xuất của họ dựa vào những con số. Lượt người theo dõi, lượt view, lượt Like hay là Dislike
Mình bắt đầu với Youtube rất thận trọng và chậm rãi, tới bây giờ cũng chưa có dấu hiệu nào của sự tăng tốc. Nhưng quan trọng là mình hài lòng với sự chậm rãi đó, xét cho cùng thì mình luôn hiểu lí do mình đến với Youtube, và đó chắc chắn không phải là sự nổi tiếng, mà cuối cùng được 1000 like rồi mấy ông ơi, ăn mừng thôi nào ha ha.
Cái bẫy của Youtube nói riêng và mạng xã hội nói chung là nó rất dễ để bạn nói/thể hiện nhiều hơn là cái bạn đang có. Nói quá lên một chút, nói xạo đi một tẹo, giật tít mạnh mạnh thì đám đông mới khoái đúng không? Chứ nếu cứ hiền lành chân thật thì nên như mình, đừng chạy theo cuộc đua của những con số hàng trăm ngàn, hàng triệu. Số tới đâu hài lòng tới đó, và đúng hơn là hài lòng với sản phẩm mình làm ra, còn con số là điều mình không thể kiểm soát được và cũng không nên kiểm soát làm gì.

Có lần vợ mình cắm xong một bình hoa, nhìn bạn không vui lắm khi đang sắp chụp ảnh, mình hỏi là:
“Ủa có gì hả em?”
“Em thấy không có đẹp”
“Nhưng mà lúc làm nó em có thấy ổn không?”
“Em thấy vui”
Lúc này mình mới giải thích.
“Quan trọng không phải là em làm xong em thấy nó không đẹp, mà điều em cần phải chú ý là cảm xúc của em khi em làm bó hoa này, đó là cái quan trọng nhất. Khi em thấy không đẹp, thông thường là em so sánh với những mẫu hoa em đã biết, với những nguyên tắc em đã học hoặc với những kì vọng mà em đã có sẵn.
Để làm đẹp theo chuẩn của người khác không khó, nhưng để em có sự kết nối và cảm xúc bình an khi em sáng tạo ra tác phẩm của mình, đó là cái rất khó để học được, cảm xúc là điều em phải cảm nhận, nó không phải cái em có thể giả tạo hoặc copy từ ai đó”

Công việc sáng tạo luôn có hai phần.
Phần thứ nhất là toàn bộ thời gian bạn dành cho tác phẩm của mình. Từ lúc nảy ra một ý tưởng trong đầu, rồi viết xuống hoặc ngồi nghĩ về hình ảnh mà bạn muốn tạo ra, nếu có lúc nào đó may mắn và tập trung, bạn rơi vào trạng thái “Flow”, đây là lúc mà bạn quên hết thế giới bên ngoài để hoàn toàn tập trung vào việc mà bạn đang làm. Đó là cảm giác rất lạ vì bạn quên đi nỗi lo lắng hằng ngày, quên đi những lời đánh giá nhận xét từ người khác, bạn hoàn toàn tập trung vào tác phẩm của mình, một cách tuyệt đối.
Phần hai, sản phẩm của bạn được tiêu thụ, cảm nhận, đánh giá, phân tích, thẩm định từ toàn bộ thế giới. Và đây là lúc mà toàn bộ sự sáng tạo của bạn có thể bị giết chết, vì sự kì vọng và đánh giá hoàn toàn không theo một mô thức nào của đám đông.

Đám đông hoàn toàn có quyền nhận xét, đánh giá tiêu cực, khen ngợi, chê bai thậm chí là sỉ nhục tác phẩm của bạn, đó là quyền của họ. Nhưng cách bạn tiếp nhận lời khen chê đó sẽ ảnh hưởng ngay tới sự tự tin và ảnh hưởng tới những tác phẩm tiếp theo của bạn.
Làm Youtube, viết sách, chụp ảnh, nấu ăn, vẽ tranh hay bất kì công việc nào khác mà chúng ta phải làm hằng ngày, để có hai quá trình như ở trên, đầu tiên là chúng ta tạo ra sản phẩm của mình, sau đó chúng ta vui sướng vì được khen ngợi hoặc tổn thương vì bị chỉ trích. Mà bạn biết rồi đấy, trên con đường sáng tạo thì người làm sáng tạo ít khi quan tâm đến lời khen lắm, một trăm lời khen có thể chỉ làm họ vui trong vài ngày, nhưng một lời chê có thể làm tổn thương họ tuần này sang tuần khác.
Mình từng đọc được comment của 2 em làm review sách trên Youtube, rằng thà chỉ 50 cái like còn hơn là bị 1 cái dislike mà không biết người ta dislike mình vì lí do gì.
Sức khoẻ tinh thần là điều quan trọng hàng đầu với người làm sáng tạo. Và môi trường online không phải là nơi an toàn để chúng ta có những lớp khiên bảo vệ cần thiết, có chăng chỉ là phải biết tự bảo vệ mình, bảo vệ kì vọng của mình.
Mình dần tìm được cảm giác yêu thích khi ngồi trước máy quay, ánh mắt đã có sự tập trung tuyệt đối vào camera, mình dần điều khiển được giọng điệu của mình, câu từ của mình và dần cảm nhận rằng mình đang nói với những con người thực, chứ không phải chỉ là chiếc camera Canon 700 cũ, mình đổi với một shop bán máy ảnh, phải bù thêm 500k vì con Fuji X100s của mình có vài chỗ trầy xước.
Một video được upload lên, mình sẽ ngừng kì vọng về nó. Nếu có nhiều view thì tốt, không có nhiều view thì không xấu chút nào cả. Clip nhiều view đơn thuần đó là thông điệp mà nhiều người muốn nghe và họ cần nghe vào thời điểm đó. Clip nào ít view thì đơn thuần thông điệp mà mình truyền đi không phải là điều họ cần phải nghe, chỉ đơn giản như vậy.
Mình đã từng trải qua giai đoạn thấp thỏm chờ xem clip được nhiều view không, nhiều like không… và nó lấy đi của mình rất nhiều năng lượng và sự tập trung. Sự thật là trong 1 năm đầu tiên, số lượng video mà mình sản xuất khá èo ọp và thất thường.
Nhưng khi đã hiểu về các giai đoạn của một người làm sáng tạo, mình bắt đầu thấy bản thân vào “flow” nhiều hơn.
Tháng 10 vừa rồi, mình sản xuất 12 videos. Số lượng videos có thể hơn 4 tháng cộng lại của những ngày mới bắt đầu làm Youtube. Mình đứng trên cơn sóng của sự khen chê, lướt trên nó để quay lại với guồng sáng tạo của mình.
Càng vào “flow” mình càng có nhiều ý tưởng để làm, càng mở rộng bản thân ra chứ không chỉ là những clip về review sách như định hướng ban đầu nữa.
Mình đã từng không thích chia sẻ vì luôn có nỗi sợ bị chỉ trích hiện diện, nhưng mình tin rằng chỉ trích là cái giá phải chấp nhận, cảm xúc phải hiểu và bình thường hoá nó, nếu muốn trao đi những thông điệp tích cực và đúng đắn.

Hồi xưa mình luôn tin mình sẽ luôn mang được giá trị tới cho ai đó, giờ thì mình rất tin là có rất nhiều người vẫn theo dõi từng bước chân của mình. Dù đã không còn dùng fb 2 năm nay, dù số điện thoại chỉ có 6 người biết. Họ vẫn theo dõi mình, cách này hay cách khác. Mà cách mình hay nghe được gần đây nhất là rất nhiều bạn bè vẫn đang nằm vùng đọc hết từ blog tới video trên Youtube haha.
Câu chuyện 1000 view cuối cùng thì cũng chỉ là để mang tới một thông điệp nào đó. Và nếu bạn đọc tới đây thì câu chuyện và tittle bài viết đã làm tốt chuyện của nó rồi. Mình lại tiếp tục là những điều mà mình đang làm thôi.
PS: Cuối tuần này mình sẽ hoàn thành xong 1 chiếc ebook hay hay đầu tay cho blog ahapyman này, nếu bạn muốn được đọc đầu tiên, miễn phí và cho mình góp ý thì để lại emai nha http://bit.ly/ebookvuilen
Xem thêm: 100 cuốn sách Vui Lên khuyên đọc