Ai rồi cũng sẽ đánh mất chính mình trong tình yêu

Sau những chuỗi ngày đánh mất chính mình trong tình yêu, chuyện chia tay đến như một kết quả có thể dự đoán được. Mà biết làm sao được, có ai dạy cho mình học yêu?

Bài này dành cho các bạn nữ thì hợp hơn, những người thường ít khi giữ được chính mình trong tình yêu nữa. Mà các bạn nam cũng đâu có khác mấy? Nếu đọc luôn cũng hợp lí.

Một lời nói dối rồi nhiều lời nói dối

Nói dối tuy mệt, nhưng tìm cách để bảo vệ lời nói dối đó thì còn tốn năng lượng nhiều hơn nữa.

Có hai trường hợp mà lời nói dối là lựa chọn duy nhất. Hoặc là người bạn trai không phải là người có khả năng lắng nghe sự thật, hoặc bạn không tin rằng bạn trai của mình có thể lắng nghe sự thật. Và trong cả hai trường hợp ấy, bạn lựa chọn lời nói dối. Để duy trì tình trạng hiện tại của hai người.

Nói dối rằng bạn thích nghe nhạc Rock. Dù rằng phần lớn thời gian bạn chỉ mê Bảo Thy hoặc Thế Bảo. Bạn muốn làm hài lòng bạn trai của mình, muốn có điểm gì đó đồng điệu với người ta. Nên chắc nói dối một chút cũng chẳng sao đâu nhỉ? Bạn thầm nghĩ.

Nói dối rằng bạn cũng thích chạy bộ lắm, khi thấy bạn trai dạo này có vẻ bắt đầu được mấy anh chạy bộ truyền cảm hứng. Lòng nơm nớp lo sợ vì bạn chưa bao giờ chạy quá một km liên tục trong đời mình cả.

Sự thật có thể khiến người bạn của bạn không vui trong chốc lát, tệ hơn nữa người ấy có thể không muốn tiếp tục mối quan hệ với bạn… vì bạn không giống với hình ảnh mà người ấy hình dung. Chia tay hay dừng lại cũng không quan trọng, nhưng bạn cần biết rằng nếu cả hai tới với nhau, bạn còn có cả cuộc đời dài phía trước với người ta. Những lời nói dối của bạn chỉ như một chiếc bình chắp vá, có thể vỡ bất kì lúc nào, dù rằng bạn vẫn có thể tự huyễn hoặc bản thân rằng vẫn còn có thể cắm được hoa, vẫn còn có thể được người xung quanh đánh giá cao rằng mình vẫn còn là một chiếc bình, lệ thuộc cảm xúc vào người kia

Lệ thuộc vào cảm xúc của người kia

Hồi còn độc thân, bạn có thể khá tốt trong việc điều chỉnh tâm trạng của mình. Lúc buồn thì tìm tới ai đó tâm sự, lúc vui thì cắm một bình hoa, vừa lau nhà vừa nhảy từng bước theo điệu Jazz. Mọi chuyện thay đổi khi bạn bắt đầu ở trong một mối quan hệ với ai đó.

Người ta vui thì bạn vui theo, người ta buồn thì bạn cũng thấy chùng xuống. Bạn dần đồng hoá cảm xúc của mình với cảm xúc của đối phương. Niềm vui của đối phương biến thành niềm vui của bạn, kèm theo là cả muộn phiền.

Đây cũng là biểu hiện của một người có EQ thấp, khi dễ bị tác động bởi cảm xúc của người khác, dễ bị ảnh hưởng bởi những hành động của đối phương và dần không còn giữ được khả năng kiểm soát cảm xúc của mình nữa.

Đồng ý rằng tình yêu là chia sẻ cả niềm vui và nỗi buồn với nhau. Nhưng có sự khác biệt lớn giữa chuyện san sẻ và bị tác động một cách vô thức. Sẽ tới một lúc nào đó bạn chợt nhận ra rằng, kẻ thù của đối phương cũng thành kẻ thù của bạn, người mà đối phương ghét thì bạn cũng chẳng muốn đội trời chung. Khả năng nhìn nhận của bạn bị méo mó nhiều, khi bạn bắt đầu yêu say đắm một ai đó. Tình yêu không hề đơn giản đúng không? Có bồ đã khó lắm rồi, mà giờ làm sao chung sống hạnh phúc vời bồ mà không đánh mất chính mình, thật cũng hết sức khó khăn.

Xem người ta là cả thế giới

Người càng không biết thương mình, sẽ càng dành thời gian để thương người khác. Cứ tưởng mình đang yêu người ta, nhưng ít khi nhận ra rằng mình chỉ coi người ta như một đối tượng khoả lấp sự trống rỗng của bản thân.

Sẽ là nguy hiểm nếu một người không biết thương chính mình mà lại đi thương người khác. Đó là dạng tình cảm mà cả hai đều lầm tưởng là đang thương nhau. Thời gian vài tháng đầu của tình yêu là phản ứng của những chất hoá sinh trong cơ thể. Đang cô đơn mà giờ có ai đó để tâm sự, dựa dẫm, động chạm, ôm ấp, thân mật thì cảm thấy vậy là quá đủ. Cho tới khi những chất hoá học kia bắt đầu không còn nhiều nữa, khi những bất đồng nãy sinh, khi những khác biệt quan điểm dần thay thế cho những niềm vui trước đó.

Mà trước đó cũng có thể chỉ là niềm vui thụ động. Đi ăn với nhau, đi xem phim với nhau, đi cafe, ra công viên đều là những hoạt động thụ động. Ở đó cả hai dành sự chú tâm cho phim ảnh, đồ ăn, điện thoại, những động chạm cơ thể… chứ ít khi tâm sự để hiểu thế giới của người kia. Mà đôi lần, dù có muốn tâm sự thì… người con trai cũng thích hành động hơn là tâm sự. Cơ thể của nhau có thể tỏ tường nhưng phần tâm hồn thì như một bức tranh trừu tượng. Chẳng biết phải hiểu như thế nào cho đúng đây.

Hồi còn một mình, bạn còn có bạn bè, còn có những thú vui, còn có sự tĩnh tại khi thỉnh thoảng tới quán quen, gọi một ly cafe, đọc vài trang sách. Còn giờ đây, yêu người ta rồi thì bạn bè cũng bỏ qua một bên, thú vui ngày xưa cũng tạm dẹp qua để làm những điều mà đối phương thích.

Tưởng rằng mình đang yêu hết lòng, dành cả thế giới của mình cho người ta, nhưng nếu có chút thành thật, mình có thể thấy rằng chỉ là mình có quá nhiều trống trải, người ta chỉ là cái cớ để lấp đầy sự cô đơn mà mình phải đối diện từng ngày.

Vậy nên mình đã nhiều lần nói rằng, yêu thương chính mình chưa được, thì tổn thương là điều chắc chắn sẽ xảy ra với những mối quan hệ mà chúng ta quan tâm.

Mình sẽ còn viết nhiều về tình yêu, vì nó quá đẹp và quan trọng, tận hưởng hương vị sâu sắc của nó rồi thì không còn trông mong gì những điều hời hợt.

One thought on “Ai rồi cũng sẽ đánh mất chính mình trong tình yêu

Leave a Reply

Your email address will not be published.