Mình thích vợ mình im lặng

Đầu năm, xin nói về người có công ơn dưỡng dục mình suốt năm tháng vừa qua, như hình với bóng.

Nếu ai hỏi mình thích nhất khoảnh khắc nào ở đời sống zợ chồng, xin được mạnh mẽ trả lời là lúc vợ mình đi ngủ. Lúc đó mọi thứ thật im lặng.

Ở trên youtube mình nói nhanh, năng lượng, hấp dẫn thú vị đồ gì đó này kia. Nhưng ở nhà với vợ thì không.

Đi dạy hoặc gặp bạn bè mình có thể thao thao bất tuyệt vài ba tiếng đồng hồ mà chẳng thấy thấp tháp gì. Nhưng với vợ thì không.

Ngược lại, vợ mình hiếm khi mở lời với người lạ. Không có bạn xã hội, không có bạn xã giao. Hiếm khi thấy vợ mình tươi cười thoải mái, đùa giỡn làm trò với người ngoài.

Giây phút mà bạn ấy vui nhất, thoải mái nhất, an toàn nhất là lúc chỉ có hai người.

Đấy, mới kể xấu thì đã phải zô phòng kêu ẻm tỉnh dậy.

Và tiếng ồn lại bắt đầu vang lên.

Cầm mấy ngón tay của mình rồi hát theo Vọng cổ teen “Ôi những ngón tay mập, thế mà lòng…”

Rồi rờ má vẹo má rồi “Rờ má của những ngón tay mập”

“Ê cái đó má anh, má ngón tay mập nào”

Xong, chuyển sang mò ngón chân, mà theo ẻm là ngón chân con voi.

Những nơi thân thuộc làm bạn có cảm giác an toàn. Tương tự như vậy với con người, chỉ có vài người là bạn có thể sống thật và bộc lộ toàn bộ cảm xúc của mình.

Với vợ mình, có mình, là lúc bạn ấy được quẩy.

Hơm nay ẻm cho up hình ẻm. Em nói viết về ẻm phải lên hình cho đẹp :)))

Làm cô google map dù không ai cần. Bi bô bi ba chỉ bên này chỉ bên kia, anh ơi quẹo trái quẹo phải.

“Papi chơi với em, papi đừng đọc sách nữa, papi đừng làm việc nữa lại đây chơi với em”

“Ủa rồi chơi gì?”

“Lại đây nằm ơm nhau”

“Ủa vậy là chơi đó hả”

“Đúng rồi, vậy là chơi rồi”

Vậy là một khúc đùi heo gác lên thân mình. Tay thì ôm, đầu thì dụi vô ngực, rồi bắt đầu nói linh tinh đủ thứ trên đời.

Vừa có vợ, vừa có con gái. Cưới một đứa, được những hai đứa nè mấy ông ơi.

Mình thích nhìn vợ mình ngủ. Mặc dù vợ mình có đầy đủ những đặc điểm khiến người khác phải phát điên khi nằm cạnh.

Ngáy rất to. Ngủ không biết gì. Chảy cả nước dãi. Miệng mở, mắt thỉnh thoảng trợn lên. Không khác bộ phim kinh dị là mấy.

Nhưng mình lại thích. Vậy nó mới khổ mấy ông ạ.

Mình nằm bên cạnh, để ẻm tỉnh dậy bất kì lúc nào thì cũng có thể quàng tay qua ôm nhau được. Ẻm ôm mình mọi lúc mọi nơi mọi vị trí. Sáng ra mà không được ôm là ẻm quạu.

Mình luôn là người ngủ sau, để đắp chăn cho ẻm. Để đắp lại chăn cho ẻm khi ẻm đá hết chăn mền tứ tung. Để coi ẻm có bị lạnh rồi ho trong đêm không, để còn đi bật máy sưởi. Để tắt hết các loại đèn, thiết bị công nghệ, bỏ điện thoại của ẻm từ đầu giường vào tủ đồ.

Mình luôn là người thức dậy trước. Để gọi ẻm đi tập Yoga với mẹ lúc sáng sớm. Để đi ngồi thiền, đọc sách, viết lách. Nhưng phải ngồi gần gần đó thôi, chứ ẻm tỉnh không thấy thì lại đi tìm.

Đọc tới đây, có bạn sẽ nghĩ là “Ôi anh Vui Lên đầu bài nói là viết về vợ, mà toàn viết về bản thân là thế nào?”

Không dễ để tìm được một người, khiến bạn phải yêu thương hết lòng như vậy đâu.

Cái giò heo

Mình vốn dĩ là người của những ý tưởng, của suy tư. Thích sự lãng mạn hơn là sự gắn kết. Thích sự nhanh gọn hơn là từ tốn. Thích được chăm sóc hơn là phải chăm sóc người khác. Thích làm những chuyện lớn lao hơn là chuyện phải đi lấy giấy vệ sinh vì vợ quên mang giấy khi đi ị.

Vậy mà mình đã chăm sóc vợ mình rất nhiều trong từng ấy thời gian yêu nhau. Không phải vì mình đâu, vì ẻm đã tạo ra một không gian cũng an toàn không kém, để mình bắt đầu nuôi dưỡng và phát triển hạt giống yêu thương người khác, thứ vốn dĩ đã có sẵn trong mình.

Khi mà bạn yêu được mình, thương được mình, người bạn tỏa ra một sự dịu dàng hay ho lắm. Khiến người khác cũng muốn được bước vào thế giới của bạn, chia sẻ thế giới ấy với bạn.

Vợ mình cũng vậy, là một người rất biết cách yêu thương bản thân. Và mình thì bị hấp dẫn bởi năng lượng ấy, rồi bị chiếm luôn lúc nào không hay.

Hôm qua mình đang nằm ở ghế sô pha, cái ghế có chút éc mà ẻm cũng trèo lên, ủn ủn để mình nằm thật sát vào cạnh ghế, rồi ẻm chui vào tay mình.

“Chắc ít cặp vợ chồng cưới nhau mà cứ ôm nhau vầy em he?”

“Tội họ, ôm thích quá trời mà, em thích ôm”

Thôi giờ ẻm nấu xong bữa sáng rồi, mình đi ăn, rồi ba cha con đi café. Rồi về viết báo cáo cho năm mới.

Thật không thể tin được năm nay mình viết mỗi báo cáo tầm 4k chữ (10 – 12 trang) trong khi quảng cáo là mình chỉ viết 6 – 8 trang thôi. Thành ra đã 1 tuần trôi qua mà chỉ viết được có 12 cái. Còn tới tận 22 cái vẫn đang nằm chờ.

Đã dừng làm Youtube cả tuần, mà vẫn chưa trả hết cho khách hàng.

Chắc tại bà zợ bả ôm mình nhiều quá haha.

Leave a Reply

Your email address will not be published.